Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2008

Không đề

Có thể từ kiếp xưa

Chúng ta đã từng hò hẹn

Nhưng duyên phận luôn muốn đùa tới bến

Nên đời này hai ta chẳng gần nhau

*

Không gian lặng thầm

Đâu thể nào chứa hết nỗi đau

Bao đắng cay không đẫm đầy nước mắt

Mà chỉ có nụ cười khiến cho lòng se thắt

*

Như con tàu trên đường về phía trước

Hai ta đi chung một chuyến hành trình

Mỗi người đều gồng mình chịu đựng lắm gian truân

Phải mang vác trên vai nhiều nỗi lo trần thế

*

Ta không thể giữa chừng thay đường, đổi vé

Bao nhiêu năm số mệnh đã an bài

Mộng ước nào cũng chỉ hẹn ngày mai

Khi linh hồn đã trở về bùn đất

*

Ta hiểu nhau từ đời thường rất chật

Thương niềm thương không thể nói thành lời

Biết nhìn tương lai

Bình tâm đi con tàu ga đầu về ga cuối...

---

20/09/05.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Người theo dõi