Nếu không viết cái gì thì ta sẽ hóa điên
Ngày lại ngày nhốt mình giữa bốn bề sắc trắng
Tường nhà, trần nhà, chăn ga, đệm lạnh
Đến cái chao đèn cũng lửng ánh kim ngân
*
Muốn thoát ra ngoài, đi tìm nửa tiếng chim
Bàng bạc phố trong một ngày hẻo gió
Chỉ thấy tuyết bay hơi la đà mòn lối nhỏ
Phải căng mắt nhìn mới biết nắng xuyên khe.
*
Muốn đập phá cái gì, muốn say khướt bét be
Nghiền nát hết trăng sao, ngấu nghiến nhai đất đá.
Nhổ toẹt vào lương tâm, rạch dao vằm dối trá
Ta muốn mình cũng lòng lang dạ thú giống như ai.
*
Đây không phải là cuộc đời, mà đây là đày đọa chông gai
Vang trong óc từng bầy sâu sinh sôi, bò lổm ngổm
Ta mơ mình thành Sa Tăng, thành quỷ Dạ Xoa, thành Ma cà rồng…
tu từng dòng máu ấm
Móc mắt, bẻ răng mấy tên ngợm người tâm địa nhỏ nhen.
*
Ta chết dần mòn, ta chết rồi giữa một vực thẳm ngầu đen
Thân xác ta thôi trả về bùn đất
Nếu có kiếp sau – Thì kiếp sau xin làm người hành khất
Chẳng phải đau chuyện đời, chỉ sống cùng trời, cùng đất, cùng
muôn vạn chim muông...
---
1/3/04. Viết tại bệnh viện số 3 - Khimki
Hay quá! Em thích bài này từ hồi còn ở Matx cơ, lần đầu tiên đọc chùm thơ bệnh viện của chị. Giờ vẫn cảm thấy hay, nhưng tâm trạng của ngày hôm nay khác rồi, không bức bối, dồn nén như khi ở xứ người.
Trả lờiXóa