Anh có tin không anh
Chúng mình quen nhau chính là định mệnh
Vì sao hai nửa địa cầu
Xa như hai con đường số phận
Lại có thể một chiều cho em biết thương anh
*
Thế giới trong anh chỉ là phù vân
Anh quen với mờ mờ, tỏ tỏ
Em thì cuộn trào như giông tố
Muốn cuốn phăng mọi lề thói của đời
Muốn được về bên anh mà thôi
Bất chấp những gì ràng buộc
Muốn được nghe anh hát
Bài hát tình yêu tự lúc trong nôi
*
Có lẽ sinh ra em đã nhớ anh rồi
Nên mới tìm anh giữa mơ và thực
Nên mới chao nghiêng buồn thương, hạnh phúc
Định mệnh rồi em không thể quên anh.
---
1/3/2008
chị ơi em thích bài này quá, cho em chôm về blog em nha, thanks chị
Trả lờiXóa