Thứ Năm, 28 tháng 2, 2008

Em mở cửa. Và anh đến

Em mở cửa

Và anh đến

Không gian chung quanh câm nín

Đất trời phút chốc ngả nghiêng

Mọi đau khổ ưu phiền

Em quên hết

Không buồn thương số kiếp

Chẳng oán trách lạnh nhạt ngày qua

Em nhìn anh từ ánh sáng rực lòa

Và chợt nghĩ Trái Đất này tròn mộng

*

Có điều

Trái đất xưa nay ba phần tư nổi sóng

Vết thương lòng muôn đời em mang

---

28/2/08.

1 nhận xét:

  1. Hay quá thế này! Vậy thì em phải biến luôn khỏi Matxcơva để chị T nhà ta có hứng làm thơ hay ngất trời. Tình cảm quá!

    Trả lờiXóa

Người theo dõi