THƯ GỬI BẠN
Nếu đến một ngày nào đó
Có người gõ cửa nhà anh
Tiều tụy, buồn thương, nhếch nhác
Một người hành khất đi xin
Người có dáng hình tội nghiệp
Đôi chân run rẩy liêu xiêu
Chìa bàn tay ra và nói
Mong anh bố thí ít nhiều
Anh đem cho tiền, cho gạo
Người ấy lặng lẽ lắc đầu
Áo quần, rồi cả giày dép
Người ấy cũng chẳng màng đâu
Anh sẽ tròn xoe đôi mắt
Ngạc nhiên, giận dữ, bực mình
Con người này kỳ quặc thế
Đi xin lại khước từ xin
Vẫn đứng tần ngần trước cửa
Nghe anh trút giận vào mình
Người ấy nhìn anh chống chếnh
Khoảnh khắc hóa đá lặng im
Người ấy chính là tôi đó
Mang theo hy vọng âm thầm
Một ngày tìm anh gõ cửa
Chỉ để tìm về tri âm…
1/10/07.
TRƯƠNG CHI
Tôi làm nghề lái đò
Như anh chàng Trương Chi thuở trước
Đưa người qua sông
Ngày về không hẹn ước
Đâu dám mơ có một khách tình nhân
Chàng Trương Chi có cây sáo thần
Mỵ Nương yêu chàng qua tiếng hát
Sao Trương Chi lại có thể tin
Huyễn hoặc mình bằng ảo giác
Chàng đã chết cho ai?
Chàng không chết cho Mỵ Nương
kiêu hãnh, dở hơi
Dám đem tình yêu ra đùa giỡn
Mà chết cho chính mình
Không biết nhìn giới hạn
Thân xác hình hài
Tạo hóa lỡ trêu ngươi…
***
Chàng Trương Chi còn đó
Bên tôi
Với câu nói của nghìn năm
Nợ tình chưa trả
Nợ tình ngàn độ nung trong lửa
Nước mắt Mỵ Nương
Sao rửa sạch lòng trần…
Ai trên đời là khách giai nhân
Có yêu tôi
Chàng Trương Chi hiện tại…
1/10/07
KHÔNG ĐỀ
Người xa vời, người ở nơi đâu
Trái tim ta yên ổn lúc nào
Hôm nay tim vỡ tan từng mảnh
Biết nửa cuộc đời sắp lao đao
1/10/07.
BẤT LỰC
Tôi van xin
Trái tim ơi đừng khóc
Ngươi cùng ta bao năm nay
Sẻ chia, đùm bọc
Nỡ lòng nào ngươi đành đoạn ra đi
Nước mắt chảy dài
Đau đớn, biệt ly
Trái tim nhìn tôi thổn thức
Còn tôi nhìn trái tim bất lực
Níu kéo nữa làm chi
Vậy mà người
Độc ác ở nơi kia
Trước cảnh tang thương cười đắc thắng
Vì trái tim
Vừa kịp nhìn thấy hắn
Đành đoạn bỏ rơi tôi…
2/10/07.
THU CẢM
Rơi lả tả
Rắc đều trên mặt phố
Những lá vàng
Đau đớn tiễn thu đi
Đôi lứa bên nhau
Nặng một khối tình si
Lặng im nhìn hoàng hôn đang xuống
Lòng tôi có muôn ngàn con sóng
Mang ngậm ngùi:
“Những đàn sếu bay qua…”*
2/10/07.
* Câu thơ trong bài “Mùa lá rụng” của Ônga Becgôn
---------------------