Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

Trương Chi



THƯ GỬI BẠN

Nếu đến một ngày nào đó

Có người gõ cửa nhà anh

Tiều tụy, buồn thương, nhếch nhác

Một người hành khất đi xin

Người có dáng hình tội nghiệp

Đôi chân run rẩy liêu xiêu

Chìa bàn tay ra và nói

Mong anh bố thí ít nhiều

Anh đem cho tiền, cho gạo

Người ấy lặng lẽ lắc đầu

Áo quần, rồi cả giày dép

Người ấy cũng chẳng màng đâu

Anh sẽ tròn xoe đôi mắt

Ngạc nhiên, giận dữ, bực mình

Con người này kỳ quặc thế

Đi xin lại khước từ xin

Vẫn đứng tần ngần trước cửa

Nghe anh trút giận vào mình

Người ấy nhìn anh chống chếnh

Khoảnh khắc hóa đá lặng im

Người ấy chính là tôi đó

Mang theo hy vọng âm thầm

Một ngày tìm anh gõ cửa

Chỉ để tìm về tri âm…

1/10/07.


TRƯƠNG CHI

Tôi làm nghề lái đò

Như anh chàng Trương Chi thuở trước

Đưa người qua sông

Ngày về không hẹn ước

Đâu dám mơ có một khách tình nhân

Chàng Trương Chi có cây sáo thần

Mỵ Nương yêu chàng qua tiếng hát

Sao Trương Chi lại có thể tin

Huyễn hoặc mình bằng ảo giác

Chàng đã chết cho ai?

Chàng không chết cho Mỵ Nương

kiêu hãnh, dở hơi

Dám đem tình yêu ra đùa giỡn

Mà chết cho chính mình

Không biết nhìn giới hạn

Thân xác hình hài

Tạo hóa lỡ trêu ngươi…

***

Chàng Trương Chi còn đó

Bên tôi

Với câu nói của nghìn năm

Nợ tình chưa trả

Nợ tình ngàn độ nung trong lửa

Nước mắt Mỵ Nương

Sao rửa sạch lòng trần…

Ai trên đời là khách giai nhân

Có yêu tôi

Chàng Trương Chi hiện tại…

1/10/07

KHÔNG ĐỀ


Người xa vời, người ở nơi đâu

Trái tim ta yên ổn lúc nào

Hôm nay tim vỡ tan từng mảnh

Biết nửa cuộc đời sắp lao đao

1/10/07.

BẤT LỰC

Tôi van xin

Trái tim ơi đừng khóc

Ngươi cùng ta bao năm nay

Sẻ chia, đùm bọc

Nỡ lòng nào ngươi đành đoạn ra đi

Nước mắt chảy dài

Đau đớn, biệt ly

Trái tim nhìn tôi thổn thức

Còn tôi nhìn trái tim bất lực

Níu kéo nữa làm chi

Vậy mà người

Độc ác ở nơi kia

Trước cảnh tang thương cười đắc thắng

Vì trái tim

Vừa kịp nhìn thấy hắn

Đành đoạn bỏ rơi tôi…

2/10/07.

THU CẢM

Rơi lả tả

Rắc đều trên mặt phố

Những lá vàng

Đau đớn tiễn thu đi

Đôi lứa bên nhau

Nặng một khối tình si

Lặng im nhìn hoàng hôn đang xuống

Lòng tôi có muôn ngàn con sóng

Mang ngậm ngùi:

“Những đàn sếu bay qua…”*

2/10/07.

* Câu thơ trong bài “Mùa lá rụng” của Ônga Becgôn


---------------------

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2007

Thời con gái đã qua






THỜI CON GÁI ĐÃ QUA

Có một thời con gái sống cho anh

Với niềm tin ngây thơ và khờ dại

Anh chín chắn, anh đàng hoàng, từng trải

Anh sẽ suốt đời che chắn cho em

Và em trao anh trọn vẹn trái tim

Không giữ lại cho mình dù chỉ vài nhịp đập

Niềm vui hân hoan, nỗi buồn tràn ngập

Vũ trụ tình là ban phát từ anh

Rồi em quên, cứ thế mà quên

Mình từng sống, từng có niềm ước vọng

Đâu cả rồi, cả một khung trời rộng

Sao chẳng còn lại gì trong đôi mắt xa xôi

Anh bỏ em ra đi, anh đã lấy mất rồi

Trái tim yêu của một thời con gái

Nếu quay lại thời gian - em bây giờ đâu phải

Ngờ nghệch đốt cháy mình vì mù quáng khi yêu

Anh đã rời xa, Trời đã về chiều

Em đắng cay chôn hồn nhiên xuống mộ

Rồi cuộc sống cũng đến thời, vào độ

Như con rắn lột mình để thêm kiếp hồi sinh

Em gặp người độ lượng, bao dung

Đem trái tim đặt vào khoang ngực rỗng

Đem chân tình xoa vết thương còn đọng

Đem tình yêu níu giữ lại tình yêu

Em thực sự quên anh, không muốn nhắc lại điều

Quá cũ kỹ về một thời con gái

Vì đường đời dường như ai cũng trải

Bước qua cầu vấp ngã, chông chênh

Em chưa một lần phán xét, thanh minh

Vì em biết lòng anh, anh hiểu rõ

Nếu số phận bắt ta lìa hai ngả

Nợ ân tình anh đâu dễ nguôi ngoai

Thời con gái của em, nó cũng đã qua rồi

Em đâu cần anh băn khoăn, day dứt

Em đang cần người cho em hạnh phúc

Người ấy bây giờ vĩnh viễn chẳng là anh!

27/09/07.


Thứ Năm, 15 tháng 11, 2007

Ký ức

GIÁNG SINH

Đêm hôm nay Chúa sinh ra đời
Những dòng người chen chân đi dự hội
Em đến Thánh đường quỳ xin, lòng sám hối
Chúa đừng cho con mang tội Chúa ơi
Lỡ thương anh, em mang tội mất rồi.

Anh mạnh hơn Chúa Trời
Anh mạnh hơn Trái Đất
Con sợ lắm Tình yêu
Con muốn lòng trong sạch
Mà Chúa nhân từ,
Chúa trốn mãi nơi đâu?

Nhà thờ Phú Cam
Huế 12/1985.


KÝ ỨC

Thân tặng lớp sử K9 ĐHTH – Huế.

“Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng”*
Câu thơ níu lùi một ký ức xa xăm
Ai thắp lên ngọn lửa nồng êm ả
Để chiều buồn như con mắt đăm đăm

Em trông xuống, thành phố chìm mờ ảo
Đến tôn nghiêm con rồng đá chuyển mình
Rừng thông vát những đường gươm trầm mặc
Tạc vào trời hình lăng uy linh.

Nào ai biết tháng năm như ngựa chồn chân đứng
Rung dây cương thức dậy chặng đường
Em ngơ ngác, ngàn năm là bé bỏng
Trước lặng thầm lăng đá hóa phong sương…

Lăng Khải Định – Huế 1986.
*Thơ Thu Bồn.


NGHE TIN ANH CÓ NGƯỜI YÊU

Nghe tin anh có người yêu
Em buồn hết một buổi chiều tương tư
Yêu anh nào biết bao giờ
Thương anh từ thuở ngày xưa đã nhiều
Chưa từng nghĩ đến lúc yêu
Ai hay có một buổi chiều hôm nay
Chim ngừng hót, mây ngừng bay
Em ngừng khép một chuỗi ngày trong anh…
Matxcơva 1988.


TUYẾT

1) Bông tuyết đầu mùa dẫu bé
Vẫn làm xáo động không trung
Một chút cảm tình mới mẻ
Mà sợ tim mình nổ tung.

2) Mở mắt : Thảm lụa trắng
Mới hay tuyết đêm rơi
Lòng còn như mơ ngủ
Áo cưới nào đang trôi.
Matxcơva 1988


KHÔNG ĐỀ

Tháng năm liền im lặng
Chối từ mọi lời yêu
Ngỡ lòng chưa vướng bận
Nào đâu hay một chiều

Một chiều thôi giản dị
Cùng anh chung đoạn đường
Thánh thần nào mách bảo
Mà đá mềm tơ vương.

Matxcơva 18/5/89.

Người theo dõi